Bất chợt mây sầu trải lối giăng Kéo buồn che phủ một vầng trăng Khuất tròn lóng lánh bầu êm ả Để bóng trời xuân nghẹn lỡ làng
Và cứ trôi dần theo mấy độ Cung mờ đen tịch trói chơ vơ Nơi xa cánh gió còn lơ lững Cho ánh trăng vàng lệ nhỏ thơ…
Đêm nay đêm của thuở hoài xuân Chạnh kẻ bên thềm phải nhớ nhung Ánh đã nhạt nhòa bên ngạch cửa Vẫn người ngồi đó với bâng khuâng
Vì sao mãi nhớ ánh trăng vàng Cho phải thẫn thờ với trở trăn Bởi thuở mộng đời muôn ý sống Gửi vào diệu vợi ánh thơ trăng
Bóng đã mờ tàn bởi áng mây Giãn hồn ai đó, duỗi bàn tay Nhưng xa! Xa quá trời thăm thẳm Đành trói linh hồn, nỗi đắng cay
Bao độ qua rồi trong giá lạnh Với niềm quạnh quẽ chuỗi đêm đen Nhớ nhung trăng biếc thời thơ thắm Cũng bởi hồn thương trọn nỗi niềm
Xuân đầu khi đã một lần trao Cho dẫu trăm năm bạc mái đầu Bóng nước,thuyền đi luôn sống mãi Dưới trời ngày ấy quyện trăng sao!
Nguyễn Thành Sáng
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bảng trả lời nhanh
* Tối đa độ rộng của ảnh gửi vào bài viết là 750px. * Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình. .: Chọn A /A trên phải khung viết bài là bài viết ở chế độ Preview :. .: Nếu chèn code, hình ảnh có vấn đề thì bỏ chọn A /A :.