Chẳng có sao đâu em chớ lo Chiều tà anh đứng nỗi sầu lơ Trôi hồn lờ lững về xa vợi Ảm đạm như buồn với ngẩn ngơ!
Tình hỡi! Ngàn yêu dấu của anh Mây đời lắm bận thoáng mong manh Con tim giây phút hằng lay động Và gió phương trời lúc chậm nhanh
Sáng sớm sương tan, bầu ánh rực Vầng hồng lan toả rạng cung mây Có khi mờ ám quần che trải Một thoáng u tờ phủ đó đây
Cuộc đời, nẻo sống lắm rầu lo Có lúc ưu phiền réo gọi ta Như biển ngàn khơi hằng sóng biếc Bao lần cuồng nộ, dậy phong ba!
Anh đã nhận nhiều nỗi khổ đau Những ngày xưa cũ uống mưa ngâu Và ăn trái đắng vào thân phận Từng chuỗi trăng thu nhỏ bạc đầu
Một khoảng chim đời bị trúng thương Đêm mờ rủ cánh dưới trăng sương Nghe con dế nhỏ kêu chành chạch Tợ tiếng nỉ non khóc mộng đường
Thì có gì đâu một thoáng mà Những lần buồn nhẹ chợt trào ra Chỉ như gió thổi vờn cây cỏ Thoáng chốc bay về một chốn xa Đừng lo lắng nhé hỡi em à!
Nguyễn Thành Sáng
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bảng trả lời nhanh
* Tối đa độ rộng của ảnh gửi vào bài viết là 750px. * Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình. .: Chọn A /A trên phải khung viết bài là bài viết ở chế độ Preview :. .: Nếu chèn code, hình ảnh có vấn đề thì bỏ chọn A /A :.